Bình yên, sợ hãi và ước mong.

Buổi sáng hôm nay trời đất đã ban tặng cho cư dân nơi tôi sống những khoảng nắng đầu tiên sau những ngày đông dài u ám. Ngày đầu năm mới 2022, khu ngoại ô thành phố thật tĩnh lặng và trong lành. Đêm hôm qua tụi thanh niên còn đốt pháo bông, xác pháo vương vãi khắp nơi. Lác đác có một vài người dắt chó đi dạo quanh những gốc cây phong đã trụi hết lá.

Mặc thêm chút áo ấm là chúng tôi có thể đi dạo tới công viên gần nhà. Chúng tôi vừa đi vừa cười nói đôi ba câu chuyện phiếm. Rồi câu chuyện cũng dẫn dắt chúng tôi ôn lại những kỷ niệm năm cũ, những niềm vui và nỗi buồn của những người chúng tôi quen. Chúng tôi hỏi nhau về khóm hoa bên đường, hay về những chiếc lá khô vẫn còn bám trụ trên cành sau cả mùa đông. Sự sống vẫn tiếp tục mặc cho bão táp đã đi qua. Hết đông thì xuân lại về.

Nếu như nói rằng chúng ta đã trải qua những thời khắc khó khăn, thì ở đâu chúng ta tìm được những ngày hạnh phúc? Khóm hoa nhỏ bên đường kia liệu có sợ hãi khi mùa đông đến? Tôi nhớ vu vơ rằng có ai đó đã nói: sợ hãi cũng chính là ước mong, khổ đau cũng chính là hạnh phúc. Khó tin thật, nhưng thử nghĩ mà xem. Có phải khi chúng ta từng trải qua khổ đau thì mới thật sự cảm nhận được thế nào là hạnh phúc?

Giả như tôi là một người ham mê tiệc tùng nhậu nhẹt, thì đêm qua chắc tôi phải đi quẩy tới sáng. Để rồi sau đó, khi bị cách ly ở nhà thì những buổi tiệc tùng sẽ vẫn chẳng buông tha tôi. Dù ở nhà chăn ấm đệm êm thì những mong muốn đi tiệc tùng sẽ cuốn lấy đầu óc tôi cả ngày, cả tuần, rồi cả tháng. Và lúc này, tôi phải tìm cách thoát khỏi chúng. Muốn thoát khỏi cái gì đó chẳng phải một sự sợ hãi sao?

Chúng ta đều mong muốn sự bình yên, nhưng cuộc sống hai năm nay thật chẳng bình yên với nhiều người. Chúng ta ước mong một cuộc sống bình thường như trước đây, và sợ hãi những biến cố có thể lấy đi cuộc sống ấy. Cái cuộc sống bình thường ngày ấy nay trở nên xa xỉ. Còn cuộc sống của ngày hôm nay, liệu có phải xa xỉ cho những ngày sau hay không?

Tôi thường nói với vợ rằng mình phải biết trân quý ngày hôm nay vì nó là thứ duy nhất mà chúng ta có. Rồi, chúng tôi bước đi nhẹ nhàng trong buổi sáng đầu năm. Và tôi biết rằng, nếu còn thấy khóm hoa vàng kia vẫn nở bên đường thì khi ấy hạnh phúc vẫn còn.